Mãn Đường Hoa Thải
Chương 144 : Trá
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 02:56 21-02-2025
Kinh Triệu Phủ ngục.
Đêm xuống, Đỗ Ngũ Lang nằm trên đống cỏ tranh, lẩm bẩm phàn nàn: "Vị Kinh Triệu Doãn này rất thích bắt ta nhỉ, ta đã vào đây lần thứ ba rồi."
"Có lẽ là ngươi thực sự phạm vào Đường luật?"
"Ai, ngươi thật sẽ bị giam hai năm sao?" Đỗ Ngũ Lang trở mình, nhặt một nhúm cỏ tranh ném về phía Tiết Bạch, nói: "Ta cứ tưởng ngươi đã có cách ứng đối."
Tiết Bạch chỉ khẽ cười.
Hắn vào đây để tránh đầu sóng ngọn gió, bởi vì lo rằng Đông Cung và tạp Hồ cắn xé nhau không chết, thì sẽ chuyển sự chú ý sang hắn.
Đồng thời, hắn cũng muốn thử xem thái độ của Tiêu Cảnh.
Nếu chỉ là chuyện ẩu đả quan viên, Tiêu Cảnh chắc chắn không dám đắc tội với nghĩa đệ của Quý phi, mà sẽ dĩ hòa vi quý, dàn xếp cho qua. Nhưng lần này lại phán như vậy, hẳn là đã đoán được vụ đại án kia cũng do hắn gây ra.
Đã đoán ra rồi, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Ngoài hắn và Đỗ Ngũ Lang, trong lao còn giam cả những người đã đánh nhau trong thư phô hôm ấy... Thậm chí có cả Đạt Hề Doanh Doanh.
Bọn họ đều tin rằng Tiết Bạch có cách, tuyệt sẽ không luân lạc tới mức rơi vào cảnh ngục tù, thậm chí đến tận giờ phút này, vẫn còn rất nhiều người ôm ý nghĩ như vậy.
"Quắc Quốc phu nhân có cứu được chúng ta không?" Đạt Hề Doanh Doanh hỏi.
"Cùng lắm là một hai ngày thôi." Đỗ Ngũ Lang khá lạc quan.
Lời còn chưa dứt, bỗng thấy bên hành lang phía xa sáng rực ánh đuốc, một thanh bào quan viên dẫn theo ngục tốt đi đến trước cửa lao.
Hắn ra hiệu mở cửa, đưa Tiết Bạch đến một gian lao phòng khác đơn độc đàm thoại.
"Ngươi ta nên hảo hảo đàm đàm."
Tiết Bạch nói: "Án của ta rất đơn giản, ta đánh Nguyên Tổng, không biết quan trưởng còn điều gì chưa rõ?"
"Ta là Kinh Triệu Phủ Pháp tào Lư Kỷ, muốn hỏi ngươi vài câu về một vụ án khác."
"Ngươi là người kế nhiệm của Cát Ôn?"
Nghe câu hỏi này, Lư Kỷ sững sờ một chút, rồi cười khổ, lắc đầu nói: "Ta khác với Cát Ôn, ta không phải ác quan, mà là nhân tài trị quốc."
"Ra vậy."
Lư Kỷ hạ giọng, nói: "Thật ra, nhiều người đều đoán được, những người Hồi Hột ở dịch quán ngoại thành, cũng như Bùi Miện, đều do ngươi sai người giết."
"Chẳng lẽ trên trán ta có viết 'Ta là hung thủ', không thì sao lại đoán như vậy?"
"Trên trán ngươi không có viết, ngươi cũng không giống hung thủ." Lư Kỷ nói: "Nhưng chư công trong triều ai nấy không phải là người tuyệt đỉnh thông minh, chỉ cần dựa vào quan hệ lợi ích liền có thể suy luận ra."
"Điều sợ nhất khi phá án chính là như thế."
"Đây không phải chuyện ngươi ta nên bàn lúc này."
"Được thôi." Tiết Bạch nói: "Từ quan hệ lợi ích suy đoán, án này trực chỉ Đông cung, nên hẳn là do Ca Nô gây ra. Vì vậy, chỉ có Ca Nô mới kết luận là ta làm, cái gọi 'nhiều người' mà ngươi nhắc đến, chẳng qua chỉ là người của hắn."
Lư Kỷ gật đầu, nói: "Ta biết ngươi định làm gì, biến công án thành tư thù, dùng mãi một chiêu sẽ không hiệu quả đâu. Ta nói thẳng với ngươi, Kinh Triệu Doãn dám giam ngươi vào đây, không sợ Quắc Quốc phu nhân hay Quý phi gây khó dễ, là vì đã có chứng cứ xác thực."
"Vậy sao?"
"Chúng ta đã biết thích khách mà ngươi sai đi là ai rồi, có muốn nghe không?" Lư Kỷ ghé sát lại, nói nhỏ: "Thích khách chỉ có hai người, một người cao sáu thước một tấc, giọng Lương Châu; người còn lại cao sáu thước bốn tấc, trên mặt có vết sẹo, môi trên có vết hõm, trông lúc nào cũng như đang nhe răng cười dữ tợn."
Ánh lửa trong nhà lao khẽ lay động.
Lư Kỷ nói xong, chăm chú quan sát sắc mặt Tiết Bạch.
Đáng tiếc, Tiết Bạch không có phản ứng gì lớn.
"Ngươi không cần giả vờ, những gì cần biết ta đều đã biết." Lư Kỷ thở dài: "Ngươi gửi thân phận nô tịch của bọn chúng trong phủ Quắc Quốc phu nhân, tra ra cũng không khó, chuyện này không hề hoàn mỹ như ngươi tưởng."
Tiết Bạch nói: "Vậy thì ngươi cứ đi báo cho Ca Nô mà lập đại công."
"Ngươi vẫn không tin ta." Vẻ mặt Lư Kỷ trở nên ngưng trọng hơn, thở dài một hơi rồi nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không thể che giấu nữa, Kinh Triệu Doãn giam ngươi vào ngục, đồng thời cũng đang lục soát Phong Vị Lâu, ngươi không giấu nổi bọn chúng đâu."
"Ồ."
"Đến nước này, chỉ có ta mới giúp được ngươi." Lư Kỷ nói: "Nếu ngươi có tin muốn truyền cho Quắc Quốc phu nhân, ta có thể giúp."
"Cớ gì giúp ta?"
"Muốn nghe lời thật lòng? Ta muốn cùng Dương gia kết một thiện duyên."
Tiết Bạch nói: "Ngươi nghĩ ta nên truyền tin gì?"
"Tin có thể cứu ngươi."
"Được." Tiết Bạch cũng hạ giọng, nói: "Vậy ngươi thay ta chuyển lời, Bùi Miện là do ta giết..."
Lư Kỷ nheo mắt, không ngờ mọi chuyện lại thành công dễ dàng đến vậy.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ phải mất chút thời gian, truyền giúp Tiết Bạch vài tin tức thì mới dần lấy được tín nhiệm.
Nhưng ngay sau đó, Tiết Bạch lại đột nhiên đổi giọng.
"Còn một câu nữa, Lư Kỷ không phải người kế nhiệm của Cát Ôn, mà là người kế nhiệm của Bùi Miện."
Lư Kỷ sững sờ, sắc mặt cứng đờ.
Thấy thế, Tiết Bạch khẽ mỉm cười, hỏi: "Lý Hanh đã nói với ngươi bao nhiêu rồi? Hắn bảo những lão binh đó không phải do Vương Trung Tự phái đi? Hay bảo ngươi xóa hết chứng cứ?"
"Ngươi..."
"Sao Lý Hanh lại tin tưởng ngươi như vậy?" Tiết Bạch lại hỏi: "Chắc là ngươi đã tranh thủ nắm lấy nhược điểm của hắn, che lấp giúp hắn, nên mới có được sự tín nhiệm của hắn?"
Lư Kỷ vô thức ngả người ra sau, ẩn vào bóng tối.
Rồi hắn nở nụ cười, nói: "Ta lừa được ngươi rồi, quả nhiên là ngươi làm."
"Đúng." Tiết Bạch nói: "Bùi Miện đã chết, nên ngươi cũng phải cẩn thận đấy."
Lư Kỷ bị chọc giận mà cười phá lên, hỏi: "Ngươi nghĩ ngươi có thể giấu đến bao giờ? Ta đã tra ra hết rồi."
"Tương tự, ngươi cũng đừng để Ca Nô phát hiện, hắn không rộng lượng đâu."
Lư Kỷ đứng dậy, lắc lắc đầu, cảm thấy Tiết Bạch hết thuốc chữa, rồi quay lưng bỏ đi.
Hắn thực sự tra rõ toàn bộ vụ án, không khó, vì Đông Cung đã nói cho hắn biết.
Nhưng cái giá cũng rất lớn, hắn tự đẩy mình vào vòng xoáy khốc liệt nhất của phe tranh.
Bất chợt, hắn có chút hối hận, vì quá mức nóng vội mà tranh đoạt một chức quan béo bở như Kinh Triệu Pháp tào, đối với tiền đồ của hắn, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Quan trọng nhất là, con dê thế tội trong kế hoạch bỗng nhiên lại hóa thành sói...
Bên ngoài lao môn vẫn tối tăm, bóng dáng Lư Kỷ dần dần biến mất.
Tiết Bạch bị đưa về lao phòng cũ, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa nãy hắn mới chỉ đoán thôi, bởi lúc Tiêu Cảnh xử án, dáng vẻ do do dự dự kia không giống như đã nắm được tội chứng.
Hơn nữa, những thông tin mà Lư Kỷ vừa nói về Lão Lương và Khương Hợi đều có trong binh tịch sách, cũng được các Lũng Hữu lão binh nhắc đến, Đông Cung hiểu rõ những chuyện này nhất.
Vậy nên, đêm nay Lư Kỷ tới thăm dò, có nghĩa Đông Cung đã dần mất niềm tin đối phó An Lộc Sơn, muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này, lại một lần nữa trở mặt.
Đúng là không đáng tin cậy.
Phải làm sao đây?
Không làm gì cả.
Ngoại ô sát nhân án vốn chẳng liên quan đến bản thân, sao phải vì mấy câu thăm dò của Lư Kỷ liền phản ứng lại? Một khi bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào, tức là đã rơi vào bẫy rồi.
Cứ mặc kệ bọn họ lưu ngôn phỉ ngữ, chỉ cần quan tâm chuyện mình muốn làm mà thôi.
~~
Tại Kinh Triệu Phủ ngục ngủ một đêm.
Trời vừa hửng sáng, Dương Ngọc Dao vậy mà đã đến.
“Tiết Bạch!”
“Tam tỷ.”
Tiết Bạch đứng dậy, ánh mắt rơi trên bộ trường bào nam hoa lệ, trắng tinh của Dương Ngọc Dao, thầm nghĩ nàng quả nhiên xứng danh “hùng hồ”, rất có nghĩa khí.
Dương Ngọc Dao vừa đến sát song gỗ đã lập tức trông thấy Đạt Hề Doanh Doanh, không khỏi nhíu mày, giận dữ nói: “Kinh Triệu Phủ làm ăn kiểu gì vậy? Nam nữ lại bị giam chung một lao phòng?”
Trước đây, Đạt Hề Doanh Doanh từng mượn danh nghĩa Quắc Quốc phu nhân bắt mỹ thiếu niên về tiêu khiển, lần này bị bắt gặp ngay tại chỗ lại không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng.
Đỗ Ngũ Lang đành nhỏ giọng thì thầm, hóa giải bầu không khí: “Chắc là nghĩ rằng sắp được cứu ra ngay thôi.”
Dương Ngọc Dao nắm lấy tay Tiết Bạch qua khe song gỗ, nói:
“Chuyện này so với ta tưởng còn khó hơn chút, mấy tên cẩu quan ngày xưa luôn cung kính nghe theo, lần này lại đồng loạt nói án tình quá rõ ràng.”
“Cũng dễ hiểu.” Tiết Bạch nói, “Vụ này ta làm quá lộ liễu, nếu muốn giải quyết, tam tỷ đừng bức bách các nha thự, vô dụng thôi, mà hãy ra tay từ Nguyên Tổng.”
“Cứu ngươi thế nào?”
“Nguyên Tổng có tội.” Tiết Bạch nói: “Sở dĩ ta đánh hắn, là vì hắn ỷ thế chèn ép thương nhân. Theo ta biết, hắn đã lợi dụng tin tức nội bộ từ triều đình, sớm thu mua toàn bộ đằng liệu ở Trường An, sau đó lại cưỡng đoạt sản nghiệp của các giấy thương, giao cho muội phu hắn kinh doanh…”
“Hiểu rồi.” Dương Ngọc Dao nói: “Ta sẽ ép Hình Bộ phúc thẩm, rồi dùng những tội danh này uy hiếp Nguyên Tổng, buộc hắn đổi lời khai, cứu ngươi ra ngoài.”
“Không cần vội cứu ta, mấu chốt là phải đối phó Nguyên Tổng.”
“Ân? Hắn tính là thứ gì, đáng giá ngươi lưu tâm?”
“Chỉ yên ổn được mấy tháng, đã phát sinh xung đột với Ca Nô trong chuyện làm giấy, rõ ràng hắn lại muốn bắt nạt ta, vậy thì ta nói thẳng ngay tại đây, lần này nhất định phải trừ đi một nữ tế của hắn, để hắn biết ta không dễ trêu.”
Dương Ngọc Dao nói: “Nhưng ngươi đang ở trong lao…”
“Nếu ta không ra tay quyết liệt, lần sau còn phải vào đây nữa.” Tiết Bạch hạ giọng, lại nói: “Chuyện này không đơn giản như bề ngoài, tam tỷ ghé sát tai lại, ta nói cho nghe.”
“Hảo.”
“Ta sắp làm ra loại giấy trúc vừa rẻ vừa tốt, hiện thời giấy quý, công nghệ này liên quan đến lợi nhuận khổng lồ, Ca Nô chính vì thế mới tìm cách đối phó ta, lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế, nếu không những kẻ khác thấy lợi mà động lòng, lại nghĩ ta dễ bắt nạt, nhất định sẽ cùng nhau quần công.”
Nghe xong, Dương Ngọc Dao mới hiểu được thâm ý của hắn, gật đầu đáp lại, mỹ mục chớp chớp, liếc hắn một cái rồi nói: “Ngươi nha, tính tình luôn không chịu nhún nhường… Ta rất thích.”
“Tam tỷ chớ nháo, đang tại trong lao.”
Hai người lại thì thầm thêm một lúc, sau đó Dương Ngọc Dao mới quan sát xung quanh, ôn nhu nói: “Chờ đấy, tỷ tỷ sẽ cứu ngươi ra, đến lúc đó nhớ phải gọi một tiếng ‘hảo tỷ tỷ’.”
~~
Lư Kỷ chắp tay sau lưng đứng trong hành lang, từ xa nhìn theo cỗ xe của Quắc Quốc phu nhân khuất dần.
Một tên ngục tốt bước đến, thấp giọng bẩm báo: "Pháp Tào, tiểu nhân không nghe rõ, chỉ biết Tiết Bạch ghé sát tai Quắc Quốc phu nhân nói vài câu."
"Tốt, lui xuống đi."
Lư Kỷ cười khổ, thầm nghĩ khó trách Tiết Bạch không dễ dàng mắc bẫy, nguyên lai là hắn tin chắc Quắc Quốc phu nhân sẽ cứu hắn.
Vừa rồi rất có thể hắn đã dặn dò chuyện chuyển di Lũng Hữu lão binh, vậy thì theo dõi Quắc Quốc phu nhân phủ có lẽ sẽ có thu hoạch.
Không lâu sau, một tiểu lại chạy đến, bẩm báo: "Pháp Tào, Kinh Doãn gọi ngài qua đó."
Lư Kỷ vừa nghe liền biết vì sao, khẽ thở dài một hơi.
Tiêu Cảnh căn bản không hứng thú với công vụ, lúc này đang đứng trên bậc thềm, ngẩn người nghe động tĩnh nơi xa, mãi đến khi Lư Kỷ tới gần.
"Kinh Doãn."
"Tử Lương, ngươi nói có thể nắm được tội chứng của Tiết Bạch, bản phủ mới hạ lệnh tống hắn vào ngục. Giờ thì hay rồi, những quyền quý mà hắn lấy lòng đã bắt đầu gây sức ép lên Kinh Triệu Phủ, Quắc Quốc phu nhân đích thân đến thăm phạm nhân trong lao đấy!"
Lư Kỷ không nao núng, chắp tay đáp: "Hồi bẩm Kinh Doãn, hạ quan chính là lợi dụng chuyện này, tìm ra được manh mối mấu chốt!"
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Vừa nãy, hạ quan đã đặc biệt dò hỏi bọn tùy tùng của Quắc Quốc phu nhân, biết được mấy tháng trước, Tiết Bạch từng bố trí hai tên kiêu hãn chi đồ vào phủ nàng ta, diện mạo và thân hình rất khác thường…"
Lư Kỷ tỉ mỉ miêu tả lại đặc điểm của những Lũng Hữu lão binh mà Đông Cung đã nói cho hắn biết, để Kinh Triệu Phủ lập tức bắt người.
Một khi bắt được, tự nhiên sẽ do hắn vị Pháp Tào này thẩm vấn trước.
Chung quy là có tiến triển, nhưng sắc mặt Tiêu Cảnh lại càng nặng nề hơn.
Hôm đó, hắn đích thân đến Hữu tướng phủ một chuyến.
......
"Nói như thế, vẫn không thể chứng minh Hồ nhi vô tội?"
"Hẳn là sắp có kết quả." Tiêu Cảnh nói: "Hung phạm rất giảo hoạt, tra đến bước này đã là không dễ dàng."
Lý Lâm Phủ nói: "Ngươi quá chậm chạp rồi, bản tướng đã cho người điều tra ra thân phận của đám người Hồi Hột trong vụ án, chúng không phải hạng tầm thường, từng là thân binh dưới trướng Khả Hãn Cốt Lực Bùi La, trước kia còn cùng Vương Trung Tự đánh Đột Quyết, quan hệ không cạn."
"Hữu tướng như thần! Như vậy càng có thể chứng minh chính Vương Trung Tự đã phái người Hồi Hột vào kinh, sau đó giết người diệt khẩu, chẳng phải đã có thể chứng thực tội của Đông Cung rồi sao?"
"Ngươi có biết cớ gì Thánh nhân vẫn còn do dự không?" Lý Lâm Phủ quát: "Vì thuộc hạ của Hồ nhi giết người, khiến Thánh nhân nghi ngờ đây lại là một âm mưu vu hãm của chúng ta!"
Tiêu Cảnh thầm nghĩ, xét cho cùng vẫn là do Thánh nhân lười phế thái tử mà thôi.
Nhưng nếu không làm rõ chân tướng, thì không chỉ là vấn đề mất đi thánh quyến của Hồ nhi, mà ngay cả Hữu tướng cũng sẽ bị Thánh nhân hoài nghi đứng sau giật dây.
Nhất định phải tra ra kết quả...
Một bên là sức ép từ Hữu tướng phủ, một bên là áp lực từ Quắc Quốc phu nhân, giam giữ Tiết Bạch nhiều thêm một ngày, Tiêu Cảnh còn cảm thấy khổ sở hơn cả ngồi trong lao.
Điều hắn chờ đợi, chính là Lư Kỷ tìm ra chứng cứ mấu chốt.
Thế nhưng, đến ngày thứ ba sau khi Tiết Bạch bị giam, Tiêu Cảnh lại nhận được một tin tức khiến hắn kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Có giấy thương đến Ngự Sử Đài cáo trạng Nguyên hộ tào, Ngự Sử Bùi đại phu đã sai người áp giải Nguyên hộ tào đến Ngự Sử Đài."
Tiêu Cảnh nói: "Ngự Sử Đài xưa nay luôn do Vương trung thừa chủ trì, khi nào đến lượt Bùi Khoan quyết định?"
"Vương trung thừa gần đây đang bận hòa địch chi sự ở ngoại thành."
Tiêu Cảnh không khỏi nhíu mày, lập tức triệu Nguyên Tổng, hỏi: "Ngự Sử Đài muốn tra xét ngươi, sổ sách của Hộ Tào có vấn đề gì không?"
Nguyên Tổng lộ vẻ kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là chất vấn: "Sao có thể? Ai dám tra ta?"
Tiêu Cảnh vừa nghe liền biết không tốt, trong lòng càng thêm bất an.
Còn chưa kịp dặn dò Nguyên Tổng, lại có một tiểu lại hớt hải chạy đến bẩm báo: "Kinh Doãn, Hình Bộ có người đến, nói muốn phúc thẩm vụ án Tiết Bạch ẩu đả Nguyên hộ tào. Tiểu nhân không biết nên trả lời thế nào, có nên dẫn đến gặp không?"
Nguyên Tổng trái lại không ngốc, cả kinh nói: "Tra ta cũng vì chuyện Tiết Bạch sao? Ta có thể nhân nhượng, lùi một bước…"
Tiêu Cảnh trong lòng rối bời, không đợi Nguyên Tổng nói hết câu, đã phất tay áo rời khỏi công phòng, tự mình đi tìm Lư Kỷ.
….
"Tử Lương!"
"Bái kiến Kinh Doãn."
"Đã có manh mối chưa?" Tiêu Cảnh nóng nảy: "Chức vị Kinh Doãn này thật không dễ ngồi."
"Xin hỏi Kinh Doãn, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Còn có thể là chuyện gì nữa? Ngươi thân cận với Nguyên Tổng, nếu hắn ngã xuống, ngươi cũng đừng mong có kết cục tốt!"
Lư Kỷ thấy Tiêu Cảnh thất thố, vội vàng trấn an: "Đã có tiến triển mới, hạ quan sai người theo dõi Quắc Quốc phu nhân phủ, có người trông thấy một kẻ khả nghi lẻn vào Phong Vị Lâu."
"Có chắc chắn? Bản phủ lập tức cho người lục soát?"
"Xin Kinh Doãn hãy chờ thêm một hai ngày, cần xác nhận rõ ràng."
"Phải nhanh lên, không được trì hoãn đại sự của Hữu tướng."
"Rõ, nhất định sẽ dốc hết sức."
Lư Kỷ nghiêm trang hành lễ, tiễn Tiêu Cảnh rời đi.
Nhưng ngay khi đứng dậy, hắn lập tức rời khỏi Kinh Triệu Phủ.
Ngoại ô dịch quán sát nhân án, hắn tra không nổi nữa. Bởi hắn quá tham lam, đã muốn Hữu tướng phủ cho trước mắt, lại muốn Đông cung cho về sau. Với tình thế hiện tại, hắn không thể tiếp tục điều tra một cách đàng hoàng nữa rồi.
Lư Kỷ vội vã trở về nhà, chạy thẳng đến thư phòng.
Vừa mở cửa, đã thấy Lư Dịch khoác hồng sắc quan bào, đang ngồi đọc sách.
"Phụ thân!"
Lư Kỷ kêu lên một tiếng, quỳ sụp xuống đất.
"Hài nhi mới bước chân vào quan trường, không biết trời cao đất dày, hành sự kiêu ngạo, đã phạm sai lầm lớn, cầu phụ thân cứu mạng!"
Lư Dịch quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Kinh Triệu Pháp tào này không dễ ngồi, hài nhi sợ sẽ đi vào vết xe đổ của Cát Ôn, cầu phụ thân giúp hài nhi điều đi nơi khác…"
Lư Kỷ chưa thể lừa được Tiết Bạch, trái lại đã bị Tiết Bạch lừa.
Hắn không phải Bùi Miện, cũng không muốn trở thành Bùi Miện, không cần phải liều mạng vì Hữu tướng hay Đông Cung, nhận thấy tình thế không ổn, liền quyết định thoát ra trước khi quá muộn.
Dù sao cũng là Tể tướng chi hậu, phạm lỗi không sao cả, cơ hội làm lại vẫn còn nhiều, rất nhiều.
Không giống như Nguyên Tổng, vị nữ tế của Hữu tướng kia, sắp bị cuốn vào trong giông bão rồi…
Bình luận truyện